Đăng trong Lao tù ác ma

Lao tù ác ma (Quyển 2) – Chương 44 + 45

Chương 44: Hồi ức – Trở về.

Diệp Mạc cứ vậy sống một cách cam chịu, ở trong cái lồng son mà Tiếu Tẫn Nghiêm tạo ra, cậu vừa lặng lẽ đau khổ vừa trơ lỳ như mất đi cảm giác, ban ngày, cậu là tinh anh tài giỏi cốt cán có tầm nhìn thận trọng cẩn thận của Hoàng Sát, ban đêm, cậu như bệnh nhân được Tiếu Tẫn Nghiêm ôm vào lòng, bệnh sẽ không phản kháng, thậm chí bệnh đến giai đoạn cuối. 

Điều duy nhất Diệp Mạc chờ đợi chính là Lạc Tần Thiên sau khi xử lý xong chuyện của Lạc gia tộc hãy mau trở về đây nhanh một chút, nhưng tự nhiên cậu lại nảy sinh ra cảm giác áy náy rồi lại khiến Diệp Mạc cảm thấy sợ sệt khi gặp lại Lạc Tần Thiên, thậm chí là nhận điện thoại của anh, cậu không có tư cách, nhưng cậu vẫn hy vọng ở trong mắt Lạc Tần Thiên, cậu vẫn là người đơn thuần tinh khiết, giống như anh đã từng khen cậu vậy, cậu vẫn là một khối ngọc thô thuần trắng hoàn mỹ chưa được mãi dũa ở trong cái thành phố huyên náo hỗn tạp này.

Diệp Mạc cẩn thận từng li từng tí một bắt chuyện với Tiếu Tẫn Nghiêm, chính là vì có thể làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm giữ chữ tín với lời hứa hẹn lúc trước, chỉ cần Tần Thiên trở về, hai người sẽ trở thành người dưng với nhau, những đoạn video không nói thành lời kia toàn bộ sẽ bị tiêu hủy, hơn nữa sẽ chữa trị cho Diệp Nhã đến khi con bé khỏi hẳn.

Diệp Mạc cả người sầu não, tất cả những gì diễn ra với cậu thật như một cơn ác mộng, mỗi khi ở trong căn biệt thự quay lưng lại với Tiếu Tẫn Nghiêm bận rộn làm việc, Diệp Mạc thỉnh thoảng sẽ vì kích động tủi thân mà rơi nước mắt, nhưng dĩ nhiên cậu chẳng dám để cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, cậu nhất định phải tỉ mỉ chu đáo hầu hạ hắn, so với người hầu còn cẩn thận tận tụy hơn. Cậu không thể để cho Tiếu Tẫn Nghiêm tức giận, trái lại còn phải thuận theo mọi ý muốn của hắn, tùy ý để cho hắn mỗi ngày kề bên tai cậu thì thầm hít ngửi, giống như loài dã thú đang thưởng thức hay xác định con mồi trước mắt có phải hợp khẩu vị của mình không.

Tiếu Tẫn Nghiêm lại hoàn toàn ngược lại với Diệp Mạc, chưa bao giờ một kẻ luôn sống trong bóng tối lạnh lùng u ám như hắn cảm thấy cuộc sống này lại tươi đẹp vui vẻ có ý nghĩa đến như thế, có người vì mình mà mỗi ngày nấu những món ăn gia đình ấm áp, sau khi tan việc Tiếu Tẫn Nghiêm liền sẽ trở về ngay căn biệt thự kia, không tham gia bất kỳ buổi gặp xã giao nào, tâm trạng mang theo vài phần không thể chờ đợi được, ngồi ở trong xe, trong đầu đều là người con trai đang ở trong biệt thự kia chờ mình về, ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc chính là đang chờ hắn về nhà, chờ hắn tan tầm, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, anh về rồi.

Đứng trước cánh cửa, cảm giác ấm áp nóng rẫy đến thiêu đốt trong lòng bung phá ra, biết rõ mật khẩu mở cửa, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn theo bản năng lựa chọn nhấn chuông cửa, cửa vừa mới được mở ra, hình ảnh người kia thanh tú đẹp đẽ khuôn mặt mang theo vài nét trẻ con ngây thơ, ánh đèn dịu nhạt ánh lên trong đôi mắt trong trẻo tinh khôi của người ấy, khiến hắn không nhịn được muốn ôm lấy, không nhịn được muốn nuốt vào, chỉ trong nháy mắt, phần lạnh lẽo trong hắn như được rút bớt đi.

Hắn tàn nhẫn, ác độc, lãnh khốc, tâm cơ khó lường, từng giết người, làm nhiều chuyện xấu xa, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào cũng không từ, những gì dơ bẩn tội lỗi nhất trên thế giới này hắn đều đã trải qua, vì thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm chưa bao giờ nghĩ đến trong thế giới đen tối hắc ám của hắn lại có thể đột nhiên xuất hiện một ánh mặt trời sáng rỡ đến như vậy, trở thành ấm áp duy nhất trong lòng hắn, là liều thuốc an thần hữu hiệu nhất trong thế giới tinh thần của hắn.

Diệp Mạc không nói gì nhiều, có thể Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không chú ý, hắn có thể thả lỏng tâm thái, vứt bỏ hết toàn bộ tác phong sinh hoạt trong quá khứ, ở bên ngoài hắn vẫn là kẻ mãnh liệt quyết đoán, xử sự trầm ổn, nhưng ở trước mặt Diệp Mạc, hắn nguyện ý làm một người bình thường, mọi thứ cứ chậm rãi từ tốn mà tiến triển, cho đến khi hắn triệt để có được trái tim của người con trai này, hắn có thể cho Diệp Mạc tất cả những gì Lạc Tần Thiên có thể cho cậu, hắn có thể cho cậu hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, những gì tốt đẹp nhất đắt giá nhất trên thế gian này, chỉ cần, cậu ở lại bên cạnh hắn mà thôi.

Tiếu Tẫn Nghiêm không biết như thế này có được xem là tình yêu hay không, đã quen với lãnh lẽo cô độc, hắn đối với việc cảm nhận được tình cảm rất thấp, thế nhưng, với bản tính kiêu căng khó thuần từ trong xương tủy, Tiếu Tẫn Nghiêm bằng mọi giá sẽ đoạt lấy tất cả những thứ vật chất mang đến cho hắn hưởng thụ, kể cả là một con người.
……….

“Nếu như thấy mệt, tôi có thể gọi đến mấy người hầu cho em” Tiếu Tẫn Nghiêm từ phía sau ôm lấy Diệp Mạc đang rửa chén, cằm nhẹ nhàng tựa trên bờ vai nhỏ gầy của Diệp Mạc, đôi cánh tay ôm vòng lấy eo Diệp Mạc, nhìn qua lười biếng tùy tiện, nhẹ giọng ở bên tai Diệp Mạc phả hơi ấm áp.

“Không… không cần đâu, chỉ có hai người chúng ta, chẳng có bao nhiêu bát đũa.” Diệp Mạc căng thẳng thấp giọng nói, động tác trên tay lại càng thêm nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận), bất kể hành động này của hắn đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì cảm giác thân thể thân cận cường hãn vẫn mang đến cho cậu nỗi sợ hãi từ đầu đến chân.

Tiếu Tẫn Nghiêm hết sức hài lòng với câu trả lời của Diệp Mạc, khóe miệng khiêu gợi nhẹ nhàng hôn lên tóc mai Diệp Mạc, thanh âm đầy từ tính như thuốc độc “Đúng, chỉ có hai người chúng ta, chỉ có hai người chúng ta mà thôi….”

Diệp Mạc để mặc Tiếu Tẫn Nghiêm ôm mình, mãi đến tận khi thân dưới bắt đầu bị khiêu khích trêu chọc, Diệp Mạc mới hoang mang nhỏ giọng nhắc nhở “Ở đây là nhà bếp, hay là… chờ một chút đi.” Ngăn cản Tiếu Tẫn Nghiêm không được, Diệp Mạc chỉ có thể trả lời như vậy.

Nghe thanh âm Diệp Mạc giống như cầu xin, tâm Tiếu Tẫn Nghiêm mềm nhũn ra, ở bên khóe môi Diệp Mạc hạ xuống nụ hôn “Nghe lời em, chờ một chút”

Diệp Mạc thở phào nhẹ nhõm, ở trong căn biệt thự này, phòng khách, phòng tắm, thư phòng… bất kể nơi nào, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng có thể chạm vào cậu trong một khắc dục vọng bồng phát, nếu như ngay cả nhà bếp cũng không buông tha, sợ là mai sau mỗi khi cậu làm cơm sẽ có bóng ma trong lòng.

“Ngày mai tôi sẽ đi công tác, ba ngày sau sẽ trở về.” Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn ôm lấy eo Diệp Mạc, thanh tuyến trầm thấp rõ ràng có mấy phần không muốn.

Trong lòng Diệp Mạc cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất là được ba ngày, cậu không cần phải đối mặt với tên ác ma này nữa.

“Ba ngày sau đến sân bay đón tôi được không?” Tiếu Tẫn Nghiêm sợ là đã 20 năm kể từ ngày đó lần đầu tiên mới dùng khẩu khí giống như trưng cầu ý kiến như vậy nhẹ giọng dò hỏi người khác.

“Được” Diệp Mạc có muốn hay không cũng phải mở miệng đáp ứng. Tiếu Tẫn Nghiêm ý cười càng nồng đậm, từ từ thấp nhiệt hôn lên môi cậu đến khi không thể dừng lại được nữa, cuối cùng trực tiếp ôm lấy Diệp Mạc, cười bước hướng về phòng ngủ…

(Jian: 2 người này đúng kiểu đồng sàng dị mộng, tự dưng thấy cũng tội bạn Tiếu, yêu một người mà người kia cứ sợ với ghét mình, chỉ vì bị uy hiếp mà giả bộ ngoan ngoãn hiền lành quy thuận mình, vậy mà bạn Tiếu vẫn thấy mình hạnh phúc, hạnh phúc giả tạo như vậy cũng chịu được, hầy)
……….

Thời gian ba ngày Tiếu Tẫn Nghiêm không có ở nhà trôi qua thực sự quá nhanh, Diệp Mạc mỗi ngày ngoại trừ đi làm chính là chìm đắm trong việc nói chuyện phiếm qua điện thoại với Lạc Tần Thiên, buổi tối ngày thứ ba, Diệp Mạc cao hứng đến trắng đêm không ngủ, bởi vì Lạc Tần Thiên nói với cậu, ngày mai là anh trở về.

Diệp Mạc không kiềm chế nổi kích động trong lòng, cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi, cuộc sống nhiều ngày qua giống như là đang sống trong lao tù vậy…

Tần Thiên đã quay về, cơn ác mộng trong đời cậu ngày mai có thể tạm biệt…

Chương 45: Hồi ức – Tưởng bở

Diệp Mạc thức dậy rất sớm, kích động hồi hộp chờ đợi đến 10h, mặc vào chiếc áo sơmi trắng Lạc Tần Thiên đã tặng cho cậu rời khỏi cửa, mặc dù Tiếu Tẫn Nghiêm đã đưa cho Diệp Mạc chiếc xe riêng giá trị trăm vạn, nhưng nghĩ đến chuyện sau đó sẽ triệt để tạm biệt Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc liền không lái cái xe đó mà gọi một chiếc taxi, thẳng hướng chạy đến sân bay, ngồi đợi Lạc Tần Thiên xuất hiện.

Muốn che giấu cảm giác sung sướng nhưng vẫn là không thể tự kìm hãm được biểu lộ rành rành trên mặt, Diệp Mạc bỗng nhiên chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi cậu không nở nụ cười tự nhiên như vậy.

Trước lúc sắp đi Tiếu Tẫn Nghiêm có đưa cho Diệp Mạc một cái thẻ sân bay bạch kim, tấm thẻ này cho phép Diệp Mạc có thể tùy ý ra vào đường nối ở cổng VIP sân bay, Diệp Mạc nắm chiếc thẻ trong tay, chờ đợi ở cửa ra VIP, xa xa nhìn đầu kia của đường nối, mãi đến tận khi một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Diệp Mạc kích động đến nỗi suýt chút nữa là chạy bay ngay đến, trái tim điên cuồng nhảy nhót, giống như muốn xổ ra khỏi lồng ngực, bản thân đã chờ đợi lâu như vậy, vì để có thể được ở bên cạnh Tần Thiên mà chính mình đã phải chịu bao nhiêu ấm ức…
……….

Tiếu Tẫn Nghiêm đáp máy bay xuống, uể oải xoa xoa mi tâm, vốn là chiều tối mới đáp máy bay, nhưng bản thân như có quỷ thần xui khiến đã đi sớm gần 5 tiếng đồng hồ, chỉ vì muốn thật nhanh được nhìn thấy nam nhân hắn luôn mong nhớ ba ngày qua, mấy ngày vừa rồi hắn nhớ người đó đến phát điên, nhớ đến gương mặt xinh đẹp thuần khiết kia, nhớ đến cuộc sống sinh hoạt gia đình ấm áp.

Ở bên trong đám bảo tiêu đang chen chúc bảo vệ, Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh chân hướng về phía cổng ra VIP, nghĩ đến giờ phút này người con trai kia chắc đang ở trong biệt thự chờ mình trở về, bất ngờ như vậy không biết cậu sẽ có biểu hiện gì, nghĩ đến khóe miệng liền hơi cong lên.

Bỗng nhiên, xộc vào tầm mắt một bóng người quen thuộc, ánh mắt vô ý trong nháy mắt liền định thần lại, Tiếu Tẫn Nghiêm cứ tưởng như mình đang bị hoa mắt, ở cánh cửa sổ to lớn sát đất màu xanh lam bên phía đối diện lối ra, người con trai mà hắn nhung nhớ đến phát rồ kia đang đứng ở đấy, lúc xác định người đó chính là Diệp Mạc, khuôn mặt vốn đang trầm lạnh của Tiếu Tẫn Nghiêm lập tức vui sướng ào ào ùa đến, kích động đến không tự chủ được, cả người đều hơi run run.

Tiếu Tẫn Nghiêm không biết tại sao Diệp Mạc lại biết hắn sẽ trở về sớm, lúc trước khi đi hắn có nói với cậu hắn sẽ về lúc 3h chiều, mà hiện tại… lại đến quá sớm rồi, là vì mong gặp lại hắn…. (Jian: tội nghiệp)

Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp, bước chân đột ngột tăng nhanh, hận không thể lập tức đứng ở ngay trước mặt nam nhân kia mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu.

Gần nửa đời phiêu bạt, quá nhiều lần ra đi rồi trở về, từng có đủ loại tình cảnh nghênh đón thanh thế hoành tráng, nhưng chưa bao giờ có lần nào khiến Tiếu Tẫn Nghiêm nỗi lòng dâng trào như giờ phút này, ở cách đó không xa, người con trai mà hắn yêu thương đang đứng đấy chờ đợi hắn xuất hiện, lần đầu tiên Tiếu Tẫn Nghiêm nhận ra, cảm giác được một ai đó chờ đợi lại tuyệt như vậy! (Jian: tội nghiệp lần 2)

Càng tiến đến gần, Tiếu Tẫn Nghiêm lại càng thêm gấp gáp, dặn dò bảo tiêu không cần phải đi theo hắn nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm một mình hướng về phía Diệp Mạc bước đến, niềm vui sướng giống như cơn sóng biển dâng lên lúc thủy triều mãnh liệt đánh úp vào lồng ngực hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm chợt phát hiện ra, bản thân đã sớm yêu đến không thể tự kiềm chế nữa rồi… (Jian: tội nghiệp lần 3)

Tiếu Tẫn Nghiêm lúc đến gần Diệp Mạc thì phát hiện, trên mặt Diệp Mạc đang nở nụ cười, nụ cười ấy tươi sáng giống như ánh mặt trời rạng rỡ xua tan mây mù, là nụ cười an lành ôn hòa, Tiếu Tẫn Nghiêm tâm dần sắp nhũn ra hết cả rồi, nụ cười hiền hòa hiện lên trên gương mặt lãnh khốc của hắn, tay vừa định đưa lên vẫy vẫy, ra hiệu cho Diệp Mạc vị trí của mình, liền nghe được một tiếng gọi nhẹ nhàng, xen lẫn niềm vui sướng phấn khích, chỉ có điều, tiếng gọi kia lại là, Tần Thiên! (Jian: rồi, phút mặc niệm bắt đầu =v=)

Một tiếng gọi này vừa dứt, nụ cười trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm lập tức cứng ngắc…

Lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm mới phát hiện ra con mắt Diệp Mạc vẫn rất có tiêu cự nhìn chăm chú về phía cách hắn không xa, liền theo tầm mắt của Diệp Mạc mà quét qua, nhất thời, trái tim giống như bị quẳng vào hố băng đầy gai nhọn hoắc, đâm đến đau nhói nghẹt thở, bước chân một giây trước vẫn còn nhẹ nhàng nhất thời thành trì độn, giống như hiện tại bất kỳ bước đi thêm một bước nữa cũng đều vô cùng khó khăn.

Tiếu Tẫn Nghiêm dừng lại, ánh mắt cừng đờ nhìn hai người cách đó không xa đang ôm nhau, nụ cười của Diệp Mạc giống như một cái chùy đầy gai độc đâm vào tim Tiếu Tẫn Nghiêm, nhiều ngày ngoan ngoãn dịu dàng như vậy, thoáng qua trở thành lừa dối phản bội, chỉ là vẫn bĩnh tĩnh đứng đấy, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm đã cảm giác như bị ai đó mạnh mẽ tát cho một bạt tai.

Hóa ra là như vậy! Tất nhiên là như vậy! Bản thân hắn lại đi tưởng bở đến mức độ này!

Diệp Mạc, ngươi đồ tiện nhân!
……………………

P/s: xong phim, chúc mừng em, Diệp Mạc.

Một suy nghĩ 12 thoughts on “Lao tù ác ma (Quyển 2) – Chương 44 + 45

  1. Đọc mấy đoạn hồi ức này cũng thấy tội nghiệp cho anh Nghiêm thật, cơ mà hận đến mức hành con người ta sống không bằng chết thế thì cũng có hơi nhẫn tâm

    Thích

Cmt cho bạn với nha, iu thương (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥