Đăng trong Lao tù ác ma

Lao tù ác ma (Quyển 5) – Chương 14 + 15 + 16

Chương 14: Vô cùng nguy hiểm!

Diệp Mạc do dự một chút, tiếp đó rất khách khí hồi đáp “Tôi tên Giang Mạc”

Nam nhân vẫn tính nhiệt tình, đưa tay ra bắt lấy tay Diệp Mạc một hồi, khẽ cười nói “Cậu là chủ động đến đây, hay là bị bọn họ bắt tới?”

“Chắc tính là bị bắt tới đi!” Diệp Mạc nhàn nhạt đáp lại.

“Bị bắt tới? Nhưng mà nhìn cậu có vẻ không thấy sợ a? Nơi này cũng có mấy người bị bắt, đều sợ tới tè ra quần luôn.”

Diệp Mạc ôn hòa nở nụ cười, hai con ngươi đen láy rạng rỡ hào quang “Bởi vì tôi tin tưởng rằng sẽ có người tới cứu tôi, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian.”

“Tôi thành thật khuyên cậu bỏ cái ý nghĩ ngây thơ đó đi” Nam nhân giễu cợt nói “Nơi này là một hòn đảo tư nhân, toàn đảo trải rộng người của Bạo quân, đừng nói là có người tới cứu cậu, ngay cả việc có thể thuận lợi leo lên hòn đảo này hay không còn là một vấn đề đó!”

Diệp Mạc đem cằm tựa ở trên đầu gối, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn mặt đất, như đang lẩm bẩm một mình “Người tới cứu tôi là một người rất lợi hại! Trên thế giới này, ngoại trừ tôi, không có bất kỳ một người nào hay bất kỳ chuyện gì có thể làm khó được người đó!” Nói rồi, khóe miệng Diệp Mạc khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ, như là đang mỉm cười, tiếp tục nhẹ giọng nói “Người đó sẽ tìm được tôi, bất kể tôi với người đó có cách xa đến mức nào!”
…………………

“Hay là tôi dẫn người đến hòn đảo kia cứu Diệp tiên sinh, Tẫn ca, anh cứ nghỉ ngơi hai ngày đi!” Mạnh Truyền Tân lo lắng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm toàn thân đều là thương tích, tiếp tục nói “Hành trình lần này, nhất định hung hiểm, Tẫn ca, anh…”

Quyền đánh của Phó Hữu vẫn chưa đả thương tới lục phủ ngũ tạng của Tiếu Tẫn Nghiêm, trên người Tiếu Tẫn Nghiêm đa số đều là vết thương ngoài da, lúc trước hắn tự bắn súng vào chân mình, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng cố gắng hết sức để đạn không gim vào xương, dù không có cách nào khôi phục mạnh mẽ như bình thường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi đứng.

“Đã truyền tin tức cho nằm vùng chưa?” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng nói.

“Đã truyền rồi, cậu ấy đã đến hòn đảo kia, cùng tâm phúc của Phục Luân đồng thời phụ trách buổi đấu giá sắp tới ở Địa thị, danh sách hội viên của Địa thị đại khái đêm nay có thể truyền về đây. Tới lúc đó, chúng ta chỉ cần ngụy trang một chút liền có thể lẫn vào trong đám hội viên, dưới sự giúp đỡ của nằm vùng để leo lên đảo.”

“Rất tốt! Đêm nay cần phải giải quyết tất cả mọi trở ngại, sáng mai liền xuất phát!” Trong thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm ẩn ẩn sự kích động, hắn tưởng tượng ra cảnh tượng gặp lại Diệp Mạc, mạnh mẽ ôm lấy cậu! Thật chặt! Vĩnh viễn không buông ra!

“Vâng!”

“Đúng rồi, cậu mới vừa nói người sẽ cùng cậu ta phụ trách ở trên đảo là tâm phúc của Phục Luân?”

“Phải! Hắn tên là Tả Kiêm Thứ, là người Nhật Bản, ba năm trước thay thế vị trí của Sieg, hiện tại rất được Phục Luân tín nhiệm!”

“Nhớ nhắc nằm vùng cẩn thận với tên Tả Kiêm Thứ này, nghe nói hắn còn khôn khéo tinh ranh và giỏi võ hơn cả Sieg, hơn nữa tính tình rất quỷ dị, đi cùng với hắn, bất kỳ hành vi khuyết điểm nào cũng đều sẽ bị hắn nghi kỵ.”

“Cậu ấy đã ẩn nấp thành công ở bên cạnh Phục Luân suốt ba năm nay, Tẫn ca yên tâm, cậu ấy sẽ không để cho ngài thất vọng.” Nói ra lời này rồi, mâu sắc Mạnh Truyền Tân nhạt dần, nhìn mặt đất, tựa hồ còn có lời khác muốn nói.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn ra được tâm tư của Mạnh Truyền Tân, mặt không chút cảm xúc nói “Tôi biết cậu rất lo lắng cho cậu ta, dù sao thì cậu ta cũng là do một tay cậu huấn luyện nên.”

“Lấy năng lực để làm việc cho Tẫn ca là vinh hạnh….”

“Những lời nịnh hót này không cần phải nói.” Tiếu Tẫn Nghiêm ngắt lời “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tâm tư của cậu tôi không phải hoàn toàn không biết, chờ khi chuyện này lắng lại, tôi sẽ triệu hồi cậu ta về, tới lúc đó tôi sẽ tổ chức hôn lễ cho cậu với cậu ta, tôi nghĩ đây cũng là phần thưởng mà cậu ta muốn nhận.” (Jian: và mốt ảnh tổ chức cho Tân Nghị thiệt =)) có điều bị ai đó phá đám hoy =)) )

Mạnh Truyền Tân bị Tiếu Tẫn Nghiêm làm cho kinh sợ, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Mạnh Truyền Tân vội vàng nói “Tẫn ca, tôi không phải có ý đó, hơn nữa tôi đối với cậu ấy cũng không có…”

“Cậu đối với cậu ta có cảm giác gì không liên quan tới tôi, tôi chỉ biết đến bây giờ cậu vẫn còn đeo sợi dây chuyền cậu ta tặng kia, cậu có thể xem chuyện này như mệnh lệnh, chỉ cần chấp hành là được!” (Jian: bạn Tiếu bon chen làm ông mai quá nhe =))))) )

Mạnh Truyền Tân lúc này mới theo bản năng cúi xuống nhìn vị trí dưới tim mình, bên trong áo chính là một sợi dây chuyền Lăng Nghị đã đưa trước lúc đến chỗ Phục Luân, lúc nhận lấy sợi dây chuyền này, anh chỉ tùy tiện thả ở trong túi, nhưng sau khi Lăng Nghị rời đi không lâu, anh liền vô thức đeo sợi dây chuyền này lên cổ.

“Làm sao? Còn không thừa nhận cậu thích cậu ta?” Thấy Mạnh Truyền Tân sắc mặt phức tạp, Tiếu Tẫn Nghiêm nhàn nhạt mở miệng nói.

“Không! Tôi yêu em ấy!” Mạnh Truyền Tân cắn răng một cái, quỳ một gối xuống, ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, rõ ràng đáp “Cám ơn Tẫn ca đã tác thành!”

“Đứng lên đi! Phía sau còn việc chính cần làm! Dùng tinh thần đánh thật tốt cho tôi!”

“Vâng!”

(Jian: nói không phải chứ bạn Tiếu dụ con nít quá =)) cứ kiểu “vợ anh đang bị nhốt, anh đang lo sốt vó lên đây, chú mày cứ phụ anh cứu vợ anh về cái đã rồi anh cưới vợ cho chú =))))) )

Buổi tối hôm đó, Lăng Nghị liền đem tư liệu về hội viên Địa thị truyền về, sau khi Mạnh Truyền Tân nghiên cứu một hồi, lúc này xác định được ứng cử viên để ngụy trang, tiếp đó cấp tốc tìm tới chỗ tên hội viên kia, dưới sự uy hiếp đe dọa, biết được tất cả các quy tắc ở Địa thị.

Một đêm nỗ lực, Mạnh Truyền Tân nắm được các loại giấy thông hành để lên đảo tiến vào Địa thị, công thêm sự hỗ trợ từ phía Lăng Nghị trên đảo, kế hoạch giải cứu lần này, tựa hồ đã thành công một nửa.

Tiếu Tẫn Nghiêm lo lắng sẽ có người nhận ra mình, thế nên đã để một tên thủ hạ đóng vai thân phận tên hội viên này, còn chính hắn thì giả trang thành bảo tiêu.

Bấm đúng giờ, Lăng Nghị lấy chức danh đi thị sát công việc, đến địa điểm đổ bộ lên đảo đón tiếp hội viên, thuận lợi để cả đám người Tiếu Tẫn Nghiêm leo lên hòn đảo nhỏ ấy, sau đó sắp xếp vào một quán rượu chuyên dùng để nghênh tiếp các hội viên.

Trên hòn đảo này cũng không có nơi giải trí nào, Phục Luân mua lại nơi này tiến hành khai phá, chủ yếu là chuẩn bị cho buổi bán đấu giá ở Địa thị, không dùng cho khách du lịch tham quan ngắm cảnh, khách sạn trên đảo có thể sánh ngang với khách sạn năm sao, nhưng chỉ dùng để tiếp đón hội viên lên đảo, ngoại trừ Địa thị dùng để bán đấu giá thì trên hòn đảo này cón có một nơi dùng để chơi các trò đánh cược, trước khi đến Địa thị tham dự buổi bán đấu giá, hội viên của Địa chỉ có thể thống qua các trò đánh cược bài bạc này để tiêu khiển.

Hội viên ở Địa thị có người đứng đầu các tổ chức ở Đông Nam Á, cũng có phú hào thương nhân chính khách các loại, chỉ là một địa điểm giải trí mua bán nhưng cũng tạo nên cho Phục Luân không ít thế lực.

Cách ngày bán đấu giá còn khoảng mười ngày, lục tục có người lên đảo, sau khi lên đảo, rất nhiều người sẽ lập tức đeo một cái mặt nạ thường dùng trong các vũ hội, tham dự vào trò bán đấu giá người đen tối dơ bẩn tà ác này, không người nào đồng ý để lộ mặt thật của chính mình ra cả, bởi vì ra khỏi hòn đảo này, bọn họ sẽ tiếp tục ra vẻ đạo mạo ngụy trang quân tử, sự đê tiện hạ lưu cùng những dục vọng đen tối dơ bẩn nơi đáy lòng bọn họ không thể để cho bất kỳ một người nào biết được. (Jian: trò bán đấu giá này cứ như trong No Money í nhờ)

“Vừa nãy cậu đi đâu?” Tả Kiêm Thứ sắc mặt quỷ dị nhìn Lăng Nghị, tiếu tựa phi tiếu, trong thanh âm lộ ra dị thường “Không phải tôi bảo cậu phải đi theo sau tôi sao?”

“Tôi đi đến cảng đảo thị sát công việc” Lăng Nghị cúi đầu, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một “Tôi chỉ muốn học hỏi nhiều thêm một chút thôi” Lăng Nghị rất rõ ràng, gã này đang xem thường cậu.

“Thật sao” Âm điệu vung lên, rõ ràng là đang hoài nghi “Xem ra cậu rất tích cực”

“Cảm ơn Tả Kiêm tiên sinh khích lệ” Lăng Nghị vô cùng biết điều cung thuận hướng về phía Tả Kiêm Tứ ngoan ngoãn nghe theo, thanh âm nhẹ nhàng. Cậu nhất định phải thật cẩn thận, gã này không giống như Sieg, gã có thể từ bất kỳ hành động nào không phối hợp của đối phương đọc ra được tất cả. (Jian: hiu hiu bé cưng vẫn là giỏi nhất, trước mặt kẻ thù cứ phải nói bé ngọt ngào dịu dàng hết sức, lúc hành động thì bao ngầu, bảo sao Phục gia không mê mệt =)))))) )

“Tôi đến xem qua các mặt hàng đem bán đấu giá ở Địa thị, có vẻ như so với năm vừa rồi thì đẳng cấp cao hơn một chút” Tả Kiêm Thứ xoay người đi hướng về phía Địa thị, còn Lăng Nghị thì im lặng đi theo phía sau.

“Trong đó có một người tên gọi là Giang Mạc, có người nói Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng hưởng dụng qua hắn, Phục gia yêu cầu trước buổi bán đấu giá, hảo hảo điều giáo một trận.”

Tả Kiêm Thứ nói nhẹ như không, quay đầu liếc nhìn Lăng Nghị vẫn cúi đầu phục tùng, xem thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói “Nhiệm vụ này tôi nghĩ vẫn là nên giao cho người đã từng được điều giáo làm sẽ có kinh nghiệm hơn, cậu nói thử xem, Lăng Nghị?”

Lăng Nghị biết Tả Kiêm Thứ không chỉ đang trốn tránh trách nhiệm, mà còn cố tình nhục mạ cậu, nhưng cậu không tỏ ra vẻ khó chịu, chỉ cúi đầu nhỏ giọng vâng một tiếng.

Cho dù Tả Kiêm Thứ không đem nhiệm vụ này giao cho cậu, cậu cũng sẽ nhất định tranh thủ để làm!

“Bây giờ tôi đi nghỉ ngơi một lúc, cậu đi chọn ra mấy tên không tệ đưa đến phòng của tôi.”

“Vâng” Lăng Nghị nhỏ giọng đáp lại.

Ở nơi không người, Tả Kiêm Thứ rốt cuộc không không chế được sự đố kị nơi đáy lòng, đột nhiên xoay người, túm lấy cổ áo Lăng Nghị, nhấn Lăng Nghị ở trên tường.

“Con mẹ nó cậu vẫn cứ nghĩ mình độc lập sao?” Tả Kiêm Thứ cười gằn nhìn chằm chằm Lăng Nghị “Tôi thật không hiểu nổi sao Phục gia lại để một tên giường nô thấp hèn theo tôi làm việc. Mẹ nó, nghĩ tới lại thấy xúi quẩy!”

Nỗi hận của Tả Kiêm Thứ đối với Lăng Nghị không phải ngày một ngày hai, gã là dựa vào sự tài trí cùng dũng mưu của chính mình, trải qua đủ các loại huấn luyện gian khổ mới được Phục Luân coi trọng, lăn lộn trong đám thủ hạ của Phục Luân không biết bao nhiêu năm mới được trở thành cận vệ của Phục Luân, mà tên Lăng Nghị này, chỉ mỗi việc mở hai chân ra, hiện tại sắp được đứng ngang hàng với gã!

Lăng Nghị mặc dù đối với Tả Kiêm Thứ vẫn cung thuận, nhưng trên người Lăng Nghị trời sinh lộ ra vẻ hoang dã, ngũ quan tuấn tú cương nghị lạnh lùng, ở trong mắt Tả Kiêm Thứ, giống như một kẻ ngông cuồng bất kham, người như vậy, cho dù có làm ra vẻ vâng lời ngoan ngoãn, gã cũng vẫn cảm thấy cậu giống như đang khinh thường gã.

Tả Kiêm Thứ phun ra nước bọt trực tiếp phun ở trên mặt Lăng Nghị, Lăng Nghị nghiêng đầu né tránh, đôi mắt trong sáng tựa hồ vì sợ hãi mà hoảng sợ rơi lệ.

“Tả Kiêm tiên sinh đừng nên tức giận, bất kể Phục gia đối với tôi thế nào, tôi mãi mãi cũng là thủ hạ của ngài…” Lăng Nghị ánh mắt nhu nhược nhìn Tả Kiêm Thứ, gian nan mở miệng nói.

“Câu nói này tôi thích nghe” Tả Kiêm Thứ cười buông tay ra, đưa tay vỗ vỗ mặt Lăng Nghị, tà khí thấp giọng nói “Cậu tốt nhất cẩn thận một chút, đừng để tôi bắt được nhược điểm, nếu không, người cậu phải hầu hạ chính là tôi, tôi sẽ không ôn nhu với cậu như Phục gia đâu.”

“Tôi sẽ làm việc cẩn thận…” Lăng Nghị vội vã mở miệng “Bây giờ tôi liền sẽ đi giúp ngài dạy dỗ tên Giang Mạc kia.” Nói rồi, Lăng Nghị cúi đầu, từ bên cạnh Tả Kiêm Thứ đi tới, bóng người lùi lại sau Tả Kiêm Thứ. Trong đôi mắt đen láy của Lăng Nghị lướt qua tia âm lãnh, ngũ quan vốn dĩ nhu hòa trong nháy mắt lạnh lẽo.

Tả Kiêm Thứ chi hừ lạnh một tiếng, tiếp đó đi về phía phòng nghỉ.

Lăng Nghị tùy tiện chọn một nam nhân, sai người đưa tới phòng nghỉ của Tả Kiêm Thứ, bản thân cậu liền cấp tốc đi tới nơi giam giữ Diệp Mạc, dựa theo mệnh lệnh, tối nay cậu nhất định phải đem Diệp Mạc an toàn giao cho Tiếu Tẫn Nghiêm, sau đó thần không biết quỷ không hay để Tiếu Tẫn Nghiêm thuận lợi rời đi.

Tất cả những chuyện này, đều vô cùng mạo hiểm!

Chương 15: Mầm họa tầng tầng!

Địa thị rất lớn, một nửa kiến trúc không gian là nằm ở dưới lòng đất, bề ngoài nhìn vào, ngoại trừ rộng lớn thì không có gì đặc biệt, nhưng bên trong, Phục Luân đã tiêu hao không ít nhân lực tài lực, nhìn chung toàn bộ Đông Nam Á, cũng không có bao nhiêu “Cung điện” có thể xa hoa khếch đại như Địa thị.

Mỗi một nơi ở Địa thị đều có lắp đặt camera giám sát, thậm chí trong những gian phòng mà các hội viên Địa thị nghỉ ngơi thưởng thụ món “hàng”, cũng đều bị Phục Luân bí mật lắp camera bé như cây kim, quản lý nghiêm ngặt tỉ mỉ như vậy, làm cho buổi bán đấu giá hàng năm ở Địa thị đều có thể tiến hành đặc sắc, kết thúc viên mãn.

Đi đến nơi Diệp Mạc đang bị giam giữ, dựa theo thông lệ, trước tiên Lăng Nghị để cho thủ hạ trói tay Diệp Mạc lại ở phía sau, khóa chân Diệp Mạc lại, sau đó đưa Diệp Mạc đi tới một căn phòng.

“Là Phục Luân phái ngươi đến sao?” Diệp Mạc đi theo phía sau Lăng Nghị, thấp giọng hỏi “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Lăng Nghị không quay đầu lại, mà biểu hiện ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, vung tay lên về phía sau, lạnh lùng nói “Ồn ào quá, bịt miệng cậu ta lại!”

Một người đàn ông đi bên cạnh Diệp Mạc lập tức hô vâng, sau đó lấy ra băng dính niêm phong chặt chẽ miệng Diệp Mạc lại khiến Diệp Mạc không thể phát ra thêm được bất kỳ âm thanh nào, giãy dụa mấy lần, liền trực tiếp bị hai người đàn ông bên cạnh siết chặt khóa đẩy đi về phía trước.

Đến một căn phòng, Lăng Nghị yêu cầu để Diệp Mạc đi vào trong, còn hai người đàn ông kia đứng ở cửa canh gác, nhưng khi cùng Diệp Mạc tiến vào phòng thì môt người đàn ông vẫn đi theo vào.

“Xin lỗi Lăng tiên sinh, Địa thị có quy định, bất kể hàng hóa nào bị giam giữ, mọi hoạt động đều phải dưới sự giám sát của hai người” Người đàn ông này tuy rằng nhìn qua rất cung kính đối với Lăng Nghị, nhưng khẩu khí nói chuyện rất nghiêm túc, không có chút khiêm nhường nào của cấp dưới thì nói chuyện với cấp trên.

Cũng như Tả Kiêm Thứ, những người này đều rất khinh bỉ Lăng Nghị, thái độ cung kính cung thuận kia chẳng qua chỉ là sợ uy quyền của Phục Luân mà thôi.

“Làm sao? Địa thị canh gác nghiêm ngặt như vậy, sợ tôi thả người này chạy mất à?” Lăng Nghị không chút khách khí mở miệng nói, đối với kẻ quyền cao uy người như Tả Kiêm Thứ, cậu còn có thể giả vờ sợ sệt nhát gan, nhưng đối với một tên lâu la vô danh, Lăng Nghị làm sao có thể cũng khúm núm!”

“Thuộc hạ không phải có ý này! Đây là quy củ ở Địa thị, hơn nữa… thuộc hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh từ Tả Kiêm tiên sinh” Phục Luân chưa có mặt ở trên hòn đảo này nên người đàn ông cũng không phải sợ hãi gì Lăng Nghị, hơn nữa vừa nãy trông thấy thái độ của Tả Kiêm Thứ đối với Lăng Nghị căm ghét khinh bỉ, người đàn ông liền kết luận, cho dù chính mình có đắc tội với thằng nhãi trước mắt này, Tả Kiêm Thứ cũng sẽ hoan nghênh mình.

“Dùng Tả Kiêm Thứ ép ta? Được!” Lăng Nghị xem thường nở nụ cười, trong thanh âm tất cả đều là âm hàn “Nếu ngươi vẫn muốn đi theo, vậy tùy ngươi, hậu quả, ngươi cứ tự gánh chịu”

Lăng Nghị nói xong, xoay người tiến vào phòng, Diệp Mạc đi theo sát phía sau, bị người đàn ông bên cạnh đẩy đi vào.

Vừa nhìn thấy những món đồ ở trong phòng, Diệp Mạc lập tức rùng mình một cái, mồ hôi lạnh toát ra, những thứ kia, đều là dụng cụ điều giáo!

Diệp Mạc nói không ra lời, chỉ có hai mắt mở to, cậu kinh hoảng lùi về sau vài bước, liều mạng lắc đầu, mấy năm trước bị Phục Luân trói ở trên giường, hình ảnh bị vò ngược hành hạ từng cái lóe qua bộ não khiến Diệp Mạc gần như sắp sụp đổ.

“Ở trong buổi đấu giá, ngươi cần phải làm các loại tư thế, hơn nữa tới lúc đó, ở trên thân thể ngươi sẽ có người làm một vài động tác điều giáo, tới lúc đó chính ngươi cũng phải phối hợp biểu hiện vẻ mặt, đồng thời rên lên vài thanh âm hưng phấn” Lăng Nghị quay lưng về phía Diệp Mạc, thanh âm bình thản nói những câu này, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từng cái dụng cụ, lời nói cùng với động tác chính là đang biểu hiện ra cho người đàn ông kia xem mà thôi, giờ khắc này trong đầu Lăng Nghị chính là nhanh chóng tìm cách, bởi cậu phải nghĩ ra bằng được cách đưa nam nhân này rời khỏi Địa thị.

“Ta sẽ chọn mấy thứ ở trên thân thể ngươi thử xem, nhớ kỹ, phản kháng, là sẽ bị đánh.” Nói rồi, Lăng Nghị cầm một món đồ lên, ánh mắt liếc về phía tên đàn ông bên cạnh Diệp Mạc vẻ mặt đang háo hức chờ mong, đột nhiên trong lòng sinh ra một kế.

“Trước tiên ta sẽ tự dùng chính mình biểu thị cho ngươi xem thử một lần đi, như vậy ngươi càng học nhanh hơn” Lăng Nghị nói nhẹ như không, đưa tay cởi cúc áo của chính mình ra, giống như đột nhiên chợt nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt nhướng lên, nhìn tên đàn ông đang nhìn tới mắt muốn rớt tròng, lạnh lùng nói “Ngươi không đi ra sao? Nếu như để Phục gia biết người nhìn thấy thân thể của ta, ngươi nghĩ mình còn sống nổi không? Đừng quên là Phục gia tối sủng ta đó” Câu cuối cùng, Lăng Nghị cố ý nói rất nhẹ, trên khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra một tia cười khẩy tự tin.

Lăng Nghị thừa biết rõ, tên đàn ông này theo đuôi cậu đi vào, căn bản chả phải bởi cái gì gọi là quy củ ở Địa thị, đơn thuần chẳng qua chỉ là vì muốn thỏa mãn thị giác dâm ô của chính mình mà thôi.

Tên đàn ông vẻ mặt sững sờ, xoắn xuýt hồi lâu mới xoay người rời đi.

“Nhớ kỹ! Tắt luôn cả camera giám sát trong phòng này cho tôi!” Tên đàn ông đi tới cửa, Lăng Nghị đột nhiên lạnh giọng ra lệnh.

“Chuyện này sợ là không được, Địa thị có quy tắc, mỗi một gian phòng đều….”

Tên đàn ông còn chưa nói hết lời, Lăng Nghị đột nhiên rút súng từ bên hông ra, quay về chiếc camera đặt trên tường kia nã một phát súng, camera liền vỡ nát chia năm xẻ bảy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của gã đàn ông, Lăng Nghị chậm rãi thổi khói nơi nòng súng, hờ hững nói “Như vậy thì không cần tắt”

Tên đàn ông vừa mới muốn nói chuyện, Lăng Nghị đã cười khẽ vài tiếng “Nếu là Phục gia, tôi nghĩ cũng sẽ làm như vậy! Thân thể này của tôi rất quý giá đó! Ngoại trừ Phục gia ra, ai cũng không được nhìn! Đúng rồi, thương pháp (cách dùng súng) của tôi là do Phục gia dạy, có chuẩn không?”

Tên đàn ông cau mày, tiếp đó cúi đầu, cung kính nói “Lăng tiên sinh bắn thật giỏi” Nói xong, tên đàn ông xoay người đi ra ngoài.

Tên đàn ông vừa đi, Lăng Nghị cấp tốc khóa trái cửa lại, vẻ mặt lập tức trở nên nhu hoãn.

“Xin lỗi Diệp tiên sinh, những lời thuộc hạ nói lăng nhục ngài khi nãy, toàn bộ đều là vạn bất đắc dĩ” Lăng Nghị khẽ cúi đầu, vô cùng khiêm tốn quay về phía Diệp Mạc nói, Diệp Mạc sửng sốt, tựa hồ còn chưa phản ứng lại với tình huống bất ngờ này.

“Không có thời gian giải thích với Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh chỉ cần biết là, thuộc hạ tới để cứu ngài đi ra ngoài” Nói rồi, Lăng Nghị giúp Diệp Mạc tháo băng bịt miệng xuống.

“Cậu là nằm vùng của….”

“Xuỵt!”

Lăng Nghị ngưng lời Diệp Mạc sắp nói ra, tiếp tục thấp giọng nói “Cẩn thận tai vách mạch rừng! Thời gian cấp bách, những gì thuộc hạ nói ngài phải nhớ kỹ.”

Diệp Mạc lập tức gật đầu, nhìn người con trai trước mắt nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi hơn mình, Diệp Mạc càng cảm thấy đáy lòng dâng lên một trận cay đắng.

Sống ở dưới ánh sáng mặt trời, làm việc và sinh hoạt như bao người bình thường, Diệp Mạc không hiểu nổi cuộc chiến ngầm của Tiếu Tẫn Nghiêm với Phục Luân có bao nhiêu tàn nhẫn đen tối, đấu tranh ở thế giới hắc ám không giống với cuộc chiến thương trường trong giới kinh doanh bạch đạo, nơi này, tràn ngập máu tươi cùng mạng người, đồng thời những người ở nơi này, đều cứng cỏi quật cường!

Chẳng hiểu vì sao, Diệp Mạc rất đồng tình với cậu con trai hai mắt kiên cường trước mặt này, hoặc là, càng kính nể nhiều hơn!

Lăng Nghị ở bên trong khoảng hai tiếng đồng hồ mới đi ra, sau khi đi ra cửa, Lăng Nghị cố tình ở dưới mắt giám sát của hai tên đàn ông bên ngoài, gài lại cúc áo, chỉnh lại một chút y phục xộc xệch.

“Tối nay tôi sẽ đến đây thêm một chuyến nữa, không được phép bất kỳ người nào đi vào.”

Tên đàn ông rất không cam tâm cúi đầu nói “Vâng, Lăng tiên sinh”

Lăng Nghị vừa đi ra khỏi Địa thị, lập tức liên lạc với Tiếu Tẫn Nghiêm, ước định thời gian cùng địa điểm gặp mặt, để tránh cho đám người Tiếu Tẫn Nghiêm chính diện giao chiến với thủ hạ của Phục Luân, Lăng Nghị đã thần không biết quỷ không hay đổi thời gian và địa điểm hẹn với thủ hạ của Phục Luân, đem hết toàn bộ camera chỗ đấy toàn bộ đều đổi thành định diện (hình ảnh cố định không thay đổi)

Quyền lợi Phục Luân ban tặng cho Lăng Nghị ở trên đảo rất nhiều, mọi chuyện đều thông suốt không hề có trở ngại, Lăng Nghị không khỏi đáy lòng cười gằn, nếu như tên biến thái kia biết được người chung chăn gối với hắn được hắn nhất nhất sủng ái lại chính là nằm vùng của địch thủ hắn, gương mặt luôn bình tĩnh quỷ dị kia hẳn sẽ triệt để vỡ nát.

Có điều khi đó, cũng là giờ chết của chính cậu…

Khi Lăng Nghị trở lại Địa thị thì Tả Kiêm Thứ đang ở trong chính phòng của mình nghỉ ngơi, xử lý một vài chuyện khác ở thành phố, buổi đấu giá đón tiếp đều là những người có quyền thế trên thế giới, các hạng mục công việc nhất định phải xử lý cẩn thận một chút.

Hòn đảo này ngoại trừ dùng để tiến hành buổi bán đấu giá này, cũng có cả các loại giao dịch hắc ám, mở rộng các mối quan hệ ngầm. Thế nên Tả Kiêm Thứ căn bản không có thời gian đi quản chuyện của Lăng Nghị.

“Tả Kiêm tiên sinh, muộn như vậy rồi, ngài không đi ăn cơm tối sao?” Lăng Nghị dùng ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng mở miệng nói.

“Có chuyện gì?” Tả Kiêm Thứ không ngẩng đầu, cúi đầu xem văn kiện trong tay, lạnh lùng nói.

“Tôi…. tôi chỉ là giúp Tả Kiêm tiên sinh mua chút đồ ăn, Tả Kiêm tiên sinh nếu không ngại thì xin hãy dùng một chút” Lăng Nghị nói rồi, xoay người, tới cửa lấy từ tay một tên thủ hạ hai cái túi nilong màu trắng đặt ở trên bàn trước mặt Tả Kiêm Thứ, sau khi mở ra, bên trong đều là những món ăn ngon hấp dẫn.

“Đây đều là những món tôi bảo đầu bếp giỏi nhất trên đảo làm cho ngài” Lăng Nghị vừa lấy hộp giữ nhiệt, từng cái từng cái mở ra, vừa nhẹ giọng nói “Hy vọng Tả Kiêm tiên sinh có thể yêu thích.”

Tả Kiêm Thứ liếc mắt nhìn qua các món đồ ăn tinh mỹ trên bàn, khẽ cười một tiếng “Đúng là thụ sủng nhược kinh a, sao hả? Muốn lấy lòng ta sao?”

Lăng Nghị mím mím môi, câu nệ đứng trước mặt Tả Kiêm Thứ, hồi lâu mới quẫn bách gật đầu, dáng vẻ đúng là khiến cho người ta vô cùng cảm động.

Tả Kiêm Thứ dùng chiếc đũa gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nghiền.

“Mùi vị cũng không tồi! Được rồi, cái nịnh nọt này của cậu tôi sẽ nhớ, cậu đi ra ngoài trước đi!” Tả Kiêm Thứ hờ hững nói.

Lăng Nghị cung kính chào Tả Kiêm Thứ mấy cái nữa mới chậm rãi lui ra khỏi gian phòng, vừa ra khỏi phòng, đáy mắt Lăng Nghị lập tức lướt qua một nụ cười lạnh lùng.

Ăn đi! Đủ để ngươi ngủ như chết suốt một đêm!

Sau khi Lăng Nghị rời đi, Tả Kiêm Thứ lập tức phun ra thức ăn trong miệng, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy thử, dùng ngón tay có dính một chút đồ ăn thấm lên miếng giấy thử, quả nhiên giấy thử biến đổi màu sắc.

Hiển nhiên bên trong đồ ăn đã bị hạ độc.

Nhìn giấy thử biến sắc, Tả Kiêm Thứ nguy hiểm nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng vung lên một vệt cười âm tà quỷ dị.

“Ta ngược lại muốn xem thử xem, đêm nay ngươi giở trò gian gì!”

Dựa theo lời Lăng Nghị nhắc nhở, Diệp Mạc tính chính xác thời gian, liền bắt đầu giả vờ bảo mình bị đau bụng, ngay ở trước mặt gác cửa cắn huyết nang Lăng Nghị trước đó đã đưa cho.

Thấy Diệp Mạc thổ huyết, đám người gác cửa cũng hoảng lên, dù sao nam nhân này cũng là chủ đề chính của buổi bán đấu giá, nếu như lỡ xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ là người phải chịu trách nhiệm.

Bởi người phụ trách Diệp Mạc là Lăng Nghị, thế nên gác cửa cấp tốc gọi điện thoại cho Lăng Nghị, sau khi Lăng Nghị đến, lập tức ra lệnh phải đưa Diệp Mạc đến tìm bác sĩ trên đảo.

“Theo quy định của Địa thị, hàng hóa không thể rời Địa thị một bước! Thuộc hạ kiến nghị vẫn là nên mời bác sĩ đến đây cho thỏa đáng.”

“Nhưng tên này là món hàng rất quan trọng, lỡ việc điều trị, ngươi gánh nổi không?” Lăng Nghị thần sắc nghiêm túc, thanh âm cũng bất tri bất giác dương cao hơn nhiều.

Người đàn ông cúi đầu không tiếp tục nói nữa, vẻ mặt không phục.

“Ta đưa hắn đến chỗ bác sĩ” Nói rồi, Lăng Nghị kéo một cánh tay Diệp Mạc, hướng về phía cửa ra Địa thị.

“Thuộc hạ đi cùng Lăng tiên sinh” Người đàn ông lập tức đuổi theo.

Lăng Nghị không nói gì, mang theo Diệp Mạc ra khỏi Địa thị thì lập tức lên xe, Diệp Mạc nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, dáng dấp biểu hiện ra vẻ thống khổ, còn tên thuộc hạ kia thì ngồi ở vị trí bên cạnh ghế tài xế.

Con đường này là đường đất rất gồ ghề nhấp nhô, chạy một lúc không lâu, người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn cảnh tượng ngoài xe, nghi hoặc cau mày, con đường này, hình như không đúng!

Người đàn ông vừa định mở lời, Lăng Nghị đột nhiên dừng xe, thản nhiên nói “Xe hình như bị hỏng rồi, ngươi xuống xem thử một chút đi”

Chương 16: Giải cứu thành công

Người đàn ông rất không tình nguyện đẩy cửa xe ra, chân vừa mới bước xuống đất, Lăng Nghị đột nhiên từ bên dưới ghế bên cạnh xe lấy ra một sợi dây thừng, mạnh mẽ tròng vào cổ ngươì đàn ông, dụng hết toàn lực ghim lại!

Người đàn ông trợn mắt lên, cả người giãy dụa nhưng không tránh thoát được kiềm trụ của Lăng Nghị.

“Ngươi…. ngươi là….” Người đàn ông ngước đầu lên, nhìn vẻ tàn nhẫn tuyệt tình trên khuôn mặt vốn nhu hòa của Lăng Nghị, cực kỳ kinh ngạc!

Lăng Nghị mặt không hề cảm xúc, trong hai con ngươi đen kịt không thấy đáy có thâm sâu khó lường, tàn ác, cao ngạo, thản nhiên nói một tiếng “Ta là người sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục”

Chỉ một lát sau, người đàn ông đã không còn thở nữa, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt! Lăng Nghị cấp tốc xuống xe, mở cửa sau xe ra, trước tiên tháo dây trói cho Diệp Mạc, sau đó mang theo Diệp Mạc đi bộ vào trong một rừng cây nhỏ.

(Jian: bởi nhiều khi lại thích mấy em thụ cường như bé Lăng vại nè, mà không phải kiểu tráng thụ mà là kiểu nội cương ngoại nhu í, bề ngoài hiền lành vô hại mà ai đụng vô là đo đất liền, có gì có biết đánh lộn không ai bắt nạt được chớ như Mạc Mạc hiền lành quá, bị đánh cũng không đủ sức đánh lại được, ức chế lắm =)) )

Thời điểm sắp rời khỏi dừng cây nhỏ, Lăng Nghị dừng chân lại, phi thường cung kính nói “Diệp tiên sinh, thuộc hạ chỉ có thể đưa ngài đến đây, ngài tiếp tục đi về phía trước, đối diện mảnh rừng cây nhỏ này là cửa khẩu biển, người của Tẫn ca đang ở đấy chờ Diệp tiên sinh”

“Cậu không đi cùng với tôi sao?” Diệp Mạc lo lắng nói “Cậu đưa tôi đi ra ngoài, nếu tôi mất tích, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ cậu”

“Thuộc hạ đã có đối sách, mong Diệp tiên sinh tranh thủ thời gian, nếu bị phát hiện, không chỉ Diệp tiên sinh không thể rời khỏi được, mà ngay cả Tẫn ca cũng sẽ chịu khổ” Sắc mặt Lăng Nghị nghiêm túc nói.

Diệp Mạc cắn răng một cái, xoay người nhanh chóng chạy đi về phía cửa khẩu biển, Lăng Nghị vừa mới quay đầu trở lại, liền nhìn thấy trong bóng tối, Diệp Mạc từng bước một lùi trở về, Lăng Nghị cảnh giác nhíu lông mày, sau đó liền nhìn thấy người phía trước Diệp Mạc, chính là Tả Kiêm Thứ, tay cẩm một khẩu súng chĩa vào đầu Diệp Mạc, ép Diệp Mạc từ bước một lùi trở về.

“Thật là đáng tiếc a Lăng Nghị” Trên mặt Tả Kiêm Thứ mang theo nụ cười gian trá giảo hoạt “Thiếu chút nữa là cậu đã thành công rồi.”

Lăng Nghị kinh sợ “Ngươi…. ngươi không ăn những thức ăn kia?”

“Đương nhiên là không” Bên trong nụ cười của Tả Kiêm Thứ càng thêm âm lạnh “Nếu không làm sao phát hiện ra được ngươi chính là gian tế ẩn bên cạnh Phục gia ba năm qua! Ngươi nói xem, nếu ta bắt ngươi đưa đến trước mặt Phục gia, Phục gia sẽ trừng phạt ngươi thế nào?”

Lăng Nghị không nói gì, bóng đêm rất dễ dàng che giấu tia hàn quang lướt qua đáy mắt Lăng Nghị, Lăng Nghị nắm chặt nắm đấm, trong lòng mưu tính kế sách, thời gian cấp bách, camera giám sát ở cửa khẩu biển chẳng mấy chốc sẽ hoạt động lại bình thường, nếu đến lúc đó thuyền của Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn chưa rời khỏi, tất cả đều sẽ kết thúc!

“Ngươi muốn thế nào?!” Lăng Nghị lạnh lùng nói.

“Đương nhiên là mang ngươi đến trước mặt Phục gia, nhìn ngươi làm sao bị Phục gia xử tử” Tả Kiêm Thứ một tay kiềm trụ Diệp Mạc về phía sau, một tay đem súng chĩa về phía Lăng Nghị, lạnh lùng nói “Trở về cho ta! Nhanh lên một chút!” Kỳ thực trong lòng Tả Kiêm Thứ cũng rất ảo não, do mãi sốt ruột đuổi theo Lăng Nghị nên không mang theo điện thoại di động, nếu không đã có thể khẩn cấp triệu tập thủ hạ đến cửa khẩu biển chặn đứng Tiếu Tẫn Nghiêm.

Lăng Nghị không thể làm gì khác hơn là xoay người lại, nhưng bước chân thả rất chậm, từng chút một thu nhỏ lại khoảng cách giữa chính mình và Tả Kiêm Thứ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trán Lăng Nghị cũng chảy ra từng giọt mồ hôi nhỏ, bởi vì vội và, cũng bởi vì căng thẳng, Tả Kiêm Thứ không giống như Sieg, muốn quật ngã hắn, rất khó!

Nòng súng cuối cùng cũng chống đỡ ở phía sau lưng Lăng Nghị, Tả Kiêm Thứ nhìn ra được Lăng Nghị đang muốn kéo dài thời gian, không khỏi chửi ầm lên. Lăng Nghị trong giây phút Tả Kiêm Thứ mở miệng mắng chửi, nháy mắt, chợt xoay người, thân thể hụp mạnh xuống, Tả Kiêm Thứ dưới tình thế cấp bách nổ ra một phát súng, nhưng viên đạn lại bay sượt qua đỉnh đầu Lăng Nghị, trong bóng đêm, Lăng Nghị không để cho Tả Kiêm Thứ cơ hội nổ súng thứ hai, giơ chân đá cao một cước, chuẩn xác đá bay khẩu súng trong tay Tả Kiêm Thứ.

Tả Kiêm Thứ làm sao cũng không thể ngờ tới được thằng nhãi ranh trước mắt này, thường ngày mềm mại ngoan ngoãn, có tức giận cũng không biểu hiện ra, lại là thâm tàng bất lộ, hơn nữa thân thủ lại nhanh nhẹn nhạy bén đến như vậy, nhìn một quyền đang hướng về phía mình, Tả Kiêm Thứ cấp tốc thả Diệp Mạc ra, cùng Lăng Nghị một quyền một cước mạnh mẽ giao tranh.

“Chạy mau!!” Lăng Nghị bị Tả Kiêm Thứ liên tiếp đánh tới, nhưng cậu vẫn cố ngoái về phía Diệp Mạc hô lớn “Mau đến cảng lập tức để lên thuyền! Sắp không còn kịp rồi!”

Diệp Mạc nhìn Lăng Nghị trước mắt gian nan ứng chiến, cắn răng một cái, lớn tiếng nói “Cậu cố gắng chống đỡ! Tôi sẽ đi gọi bọn họ tới cứu cậu!” Nói xong, Diệp Mạc cấp tốc biến mất trong bóng tối.

Tả Kiêm Thứ vốn muốn chạy đi đuổi theo Diệp Mạc, lại bị Lăng Nghị kéo tay lại, mặt không hề có điềm báo trước bị Lăng Nghị đập phá một quyền, thân thể lảo đảo lùi về phía sau vài bước, còn Lăng Nghị đứng nghiêm ở phương hướng Diệp Mạc chạy đi, ngăn ở trước mặt Tả Kiêm Thứ.

“Ta cứ nghĩ rằng ngươi ngoại trừ lên giường hầu hạ Phục gia thì không còn gì khác! Không ngờ ngươi cũng biết đánh nhau! Cũng phải, làm nằm vùng, không chỉ phải có can đảm mưu lược hơn người, còn phải có thân thủ một địch mười, chà chà, Lăng Nghị, ta hình như đối với ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi đấy!” Tả Kiêm Thứ lau đi vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt tà ác cười nói.

Lăng Nghị không nói lời nào, hai mắt âm liệt nhìn chằm chằm Tả Kiêm Thứ, trong lòng thì lại yên lặng tìm kế tính toán thời gian.

Chỉ cần thuyền thuận lợi rời đi, như vậy tất cả sau đó, đều không quan trọng.

Tả Kiêm Thứ xoa xoa đầu gối, vặn vẹo cái cổ mấy lần, nương theo tiếng xương cốt vang lên rắc rắc, Tả Kiêm Thứ lần thứ hai cùng Lăng Nghị chiến đấu giao tranh, Lăng Nghị căn bản không phải là đối thủ của Tả Kiêm Thứ, thân thủ của cậu là do Mạnh Truyền Tân chỉ dạy cho, mà năng lực của Tả Kiêm Thứ cấp bậc lại ngang ngửa với Mạnh Truyền Tân.

Lăng Nghị bị trúng rất nhiều quyền của Tả Kiêm Thứ, cuối cùng bụng bị đánh mạnh, trực tiếp co quắp ngã ở trên mặt đất, tay chống đất, nhiều lần muốn đứng lên nhưng cũng không thành công.

Tả Kiêm Thứ giơ chân đạp trên gò má Lăng Nghị, từ trên cao nhìn xuống Lăng Nghị vẻ mặt đau đớn thống khổ, cười gằn giọng nói “Đánh dai thật, người bình thường sớm đã hôn mê, bây giờ ta đuổi theo bắt tên nam nhân kia, ngươi cứ hảo hảo nằm ở đây!” Tả Kiêm Thứ vừa định xoay người, Lăng Nghị đột nhiên ôm lấy một chân Tả Kiêm Thứ, há miệng gắt gao cắn vào mắt cá chân Tả Kiêm Thứ, hàm răng sắc đâm sâu vào bên trong máu thịt Tả Kiêm Thứ, gắt gao không buông ra! (Jian: câu chuyện dừng tại đây, sang quyển 6 sẽ bắt đầu từ đoạn này)
…………………………

Diệp Mạc đến cửa khẩu biển, người đầu tiên nhìn thấy chính là Mạnh Truyền Tân, Mạnh Truyền Tân thấy Diệp Mạc xuất hiện, vội vã đưa Diệp Mạc lên thuyền, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra kế hoạch đã thành công rồi!

“Anh mau dẫn người đi cứu cậu bé kia đi, cậu ấy vì để tôi rời đi nên đang cùng một thủ hạ của Phục Luân giao đấu, tôi sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện!” Diệp Mạc hoang mang nói thật nhanh.

Mạnh Truyền Tân cả kinh, tâm cũng thuận theo mà điên cuồng đập nhảy một trận, theo bản năng quay đầu nhìn mảnh rừng cây nhỏ tối đen kia.

“Nhanh đi a! Cậu ấy đã bị bại lộ! Dẫn cậu ấy cùng đi đi!” Diệp Mạc gấp đến đổ đầy mồ hôi.

“Diệp tiên sinh, trước tên xin lên thuyền đã, Tẫn ca đang ở trên một con thuyền cách cửa khẩu biển không xa chờ ngài”

“Vậy cậu ấy thì sao? Nếu như không mau đi cứu cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ….”

“Thuộc hạ sẽ phái người đi cứu cậu ấy, kính xin Diệp tiên sinh mau lên thuyền!” Mạnh Truyền Tân nghiêm túc nói, biểu hiện trước sau như một vắng lặng, anh biết nếu không nói như vậy, Diệp mạc sẽ không thể yên tâm thoải mái lên thuyền.

Nghe Mạnh Truyền Tân nói như vậy, đáy lòng Diệp Mạc thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy lên thuyền.

Mạnh Truyền Tân nhìn mảnh rừng cây nhỏ kia, biểu hiện từ từ trở nên đau thương, anh, còn chưa kịp nói cho Lăng Nghị biết, mình muốn kết hôn với em ấy….

“Lái thuyền!” Mạnh Truyền Tân xoay người, mặt không hề cảm xúc đi vào bên trong thuyền.

“Tẫn ca, chúng ta không đi cứu….” Một tên thủ hạ muốn nói lại thôi.

Trên mặt Mạnh Truyền Tân là vẻ lạnh lùng sét đánh bất biến, anh đứng trên boong thuyền, trong đêm tối giống như một pho tượng, chỉ là trong đôi mắt đen thẳm rõ ràng đang cố nén đau thương “Tôi không thể chỉ vì cứu một mình em ấy mà phải hy sinh tính mạng của nhiều huynh đệ! Lập tức lái thuyền!”

Đêm tối thanh tịch, chiếc thuyền đi xa, chỉ còn lại một mảnh bóng đêm mịt mờ….

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Lao tù ác ma (Quyển 5) – Chương 14 + 15 + 16

Cmt cho bạn với nha, iu thương (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥